H
Dù sống trong thời đại số hóa, nhưng nhu cầu kết nối
Da Vinci không chỉ quan sát mà còn ghi chép tỉ mỉ bằng các bản thảo, ký hiệu, minh họa. Bộ sưu
Chen không nhận công trạng, chỉ lặng lẽ rời đi, để lại sau lưng câu hỏi lớn: “Ông là ai mà biết được thiên cơ?”Lời bài hát được viết như một bài thơ tự do, giàu hình ảnh và ám dụ. Mỗi câu hát không chỉ kể chuyện mà còn gợi cảm. Cấu trúc phi tuyến tính, không tuân theo một mạch truyện rõ ràng mà là chuỗi cảm xúc đan xen: sợ hãi – mong đợi – nổi loạn – tự do.“Trong hang sâu, ta cất tiếng caTiếng không ai nghe, chỉ bóng tối đáp lời...”Đây không phải là câu chuyện, mà là một tình trạng tồn tại. Nhân vật không cần người nghe, mà hát cho chính mình – hành động đó tự thân đã mang tính giải phóng.II